Truyện Sex Tôi và em
– Ô! Con giai bố đi học rồi à?
– Khỏe hẳn rồi chứ?
– Sao nghỉ nhiều thế?
…Vân vân và mây mây.
Mấy thằng bạn chơi với tôi trong lớp sà ngay vào bàn khi tháy tôi vừa ngồi đến nơi.Một đống câu hỏi đổ ập vào tôi trong ngày đến lớp đầu tiên sau chuỗi mười mấy hôm nghỉ học. Chúng nó hỏi rất nhiều, có đứa tôi trả lời lại, có đứa thì tôi chỉ ậm ừ cho qua. Tuy vậy, những câu hỏi về nàng luôn làm tôi phải lảng tránh.
Đầu buổi sáng, thằng Lịch với thằng Khoa đến gọi tôi từ sớm vì hôm trước tôi bảo nay sẽ đi học lại.
– Mày lên đây tao chở cho. – nhìn thấy tôi vừa ra là thằng Lịch đã đến bá vai tôi kéo ra cổng – Mới lành vết tạm thời đừng đi xe vội.
– Thôi để tao đi được mà. – tôi lắc đầu đồng thời gỡ tay nó ra.
– Được đếch gì. Có lên nhanh không thì bảo.
– Thằng Nghĩa lên xe cho nó đèo đê. – thằng Khoa ngồi trên xe, một chân chống đất khoanh tay húng giọng, rôi quay sang cái Hạnh – Nó lên xe đấy rồi, em cũng qua đây anh chở luôn cho. Hì hì…
– Cho em xin ạ. Ngồi lên trên ấy, lão Nghĩa vừa dậy em lại nằm liệt luôn thì vừa.
– Thế thì lại tạo điều kiện cho anh đến chăm sóc em hàng ngày chứ sao.
– Anh là người cầm lái. Em mà đã phải nằm giường rồi thì sợ anh… è hèm… – nó nói rồi nở trên khóe môi một nụ cười duyên dáng mà sao tôi trông đểu cáng vô cùng.
Thằng Khoa mặt xìu ngay ra như cái bánh đa ngâm nước. Chả dám mời mọc gì nữa.
– Thôi em đi trước gọi bạn đây.
Nó nói rồi đạp xe đi ra cổng, không quên ném lại một cái nháy mắt cho thằng Khoa tạm thời tắt đi cái giao diện đần thối trên mặt.
Còn tôi với thằng Lịch kì kèo nhau một hồi, cuối cùng nó cũng chịu thôi. Tôi đi ra góc sân ngồi lên yên con ngựa sắt của mình rồi phóng ra ngoài.
“Chờ tớ với…”
Tôi khựng người lại, bóp mạnh tay phanh, bánh xe đang theo đà quay bị hãm đột ngột vẽ lên trên nền gạch một quãng dài.
Ngoảnh nhìn về phía sau, tôi nhìn chăm chăm vào ô cửa nhà. Tuy nhiên mọi thứ chỉ lặng im, không tiếng gọi, không tiếng nói, cũng như không có một cô gái với mái tóc màu hung nào đang xỏ dép hay buộc dây giày bảo tôi đứng đợi cả.
– Nhanh lên. Mày sao thế? – thằng Lịch nghe tiếng phanh xe thì nhổm ngay lại, nhìn như tưởng tôi bị động vết thương hay có chuyện gì.
– Ơ không… – tôi sực tỉnh quay ra – Không có gì đâu. Đi thôi…
Chẳng biết có hiểu được tôi đang nghĩ gì hay không, nó quay đi sau một tiếng thở dài thườn thượt.
Xe tôi hôm nay nhẹ hơn bình thường, nhưng cảm giác trong lòng thì nặng trĩu đến lạ. Đạp xe mà đầu óc cứ để ý đi đâu. Có lẽ tôi chưa thể quen ngay với việc này, việc đằng sau xe tôi bị để trống như những ngày xưa, những ngày trước khi mànàng lặng khẽ vén tấm màn u ám rồi nhẹ nhàng tiến vào trong tâm trí tôi
…
– Này. – thằng Huy vỗ vai tôi – Nay đi học rồi à?
– Ừ. – tôi trả lời nhưng vẫn nằm bò ra bàn, cả lúc sau mới ngồi dậy.
Tôi cũng thôi không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Tập trung quay lại cái bảng đen trước mặt, nơi mà thầy giáo tôi chuẩn bị lên dạy bây giờ. Thi thoảng nhìn chếch sang bên chỗ trống cạnh Hoàng Yến bí thư mà lòng tôi cứ nao nao thế nào ấy.
Cuộc sống của tôi lại quay trở lại quỹ đạo buồn chán. Ngày thì đi học, tối về xem lại bài vở, đêm thì nằm vẩn vơ trong mớ hỗn tạp buồn tủi giữa nhớ và đau.
Dạo gần đây tôi hay bị mất ngủ, trước kia khoảng chín rưỡi tối là mắt đã ríu hết cả lại. Thế mà bây giờ toàn chạm một giờ mà chẳng c cho. Mà cái giống mất ngủ này cũng khổ, càng kếm cái gì đọc cho mắt nó mỏi thì nó lại như càng muốn đọc rồi tỉnh hơn. Đang bế mạc cái tuổi ăn tuổi lớn mà ngày được ngủ có năm tiếng thì sao mà phát triển được, chưa nói đến việc lên lớp vào sáng hôm sau nữa.
Buồn buồn lại vớ điện thoại online facebook, và giống như một thói quen sau đó, tôi lại vào trang cá nhân của ai kia mà đọc đi đọc lại những dòng trạng thái mà mình đã thuộc làu. Đã khá lâu, nàng không cập nhật cảm nghĩ nào cả. Có lẽ nàng đã bỏ cái nick này rồi, bỏ nó đi cũng giống như gạt đi những gì đã từng liên quan đến tôi vậy.
Lướt qua tường nhà nàng một hồi cùng với bao dòng tự cảm trong tâm trí. Tôi lại ra ngoài tìm xem có thằng bạn nào còn thức không đế chém gió cho đỡ sầu lòng.
– Buồn buồn mà không ngủ được thì nghe bài gì bây giờ nhỉ? – Tôi soạn tin nhắn gửi cho thanh niên Cường khi thấy nick ấy đang sáng.
– Thế giờ muốn giải tỏa hay muốn buồn hơn? – nó trả lời tôi ngay tức thì lèm theo một cái icon pacman.
– Chả biết được. Bài nào kiểu nhẹ nhàng ấy.
– Thế lên mạng mà tìm mấy bài của Danbi về mà nghe, thấm lắm.
– Ờ xin nhé, để tôi tìm… Mà muộn rồi không ngủ đi.
– Ông cũng đã ngủ đâu mà bảo tôi.
– Tôi bị mất ngủ thôi. Chứ bình thường đâu có thế.
– Ờ, đang đọc truyện. Có gì mai lên lớp ngủ bù.
– Lại bị thầy Hưng bắt như lần trước cho thì khổ đấy.
– Haha. Mần chi phải sợ. Thôi đọc tiếp đây.
– Ừ.
Ngay sau đó là tôi lên mạng tìm rồi tải một đống về nghe. Và chính thức từ đó, tôi bắt đầu nghiền thứ nhạc ấy cho đến tận bây giờ. Phải khẳng định một điều rằng những khi buồn hay là đang một mình giữa mà đen của màn đêm u tối thì được nghe mấy bản nhạc không lời ấy không có gì để sánh bằng cả.
Đã ngủ muộn, lại say sưa nghe nhạc thâu đêm làm ngày hôm sau của tôi đến lớp trông như con gà rù rụ. Và chẳng tránh được, tôi bị thầy Hưng bắt gặp khi đang ngủ trong giờ của thầy vào tiết thứ tư.
– Sao không đem cái gối đi rồi kê lên bàn xong ngủ cho dễ hả Nghĩa? – tiếng thầy vang vang cùng tiến gõ xuống bàn làm tôi thức giấc.
Giật mình tôi lù đù dậy trong bao ánh mắt của chúng bạn trong lớp đang chĩa về mình:
– Dạ…?
– Nếu còn mệt thì có thể nghỉ, cứ đừng bao giờ ngủ trong giờ của tôi. Nghe rõ không?
– Em xin lỗi, tại hôm qua em ngủ muộn cho nên…
Nhìn thấy cái biểu cảm ăn năn của tôi, thầy Hừng đang chực quay lưng đi lên. Đen thay, thanh niên Cường lại căn đúng lúc thầy đưa mắt sang mới bắt đầu tỉnh giấc.
Có vẻ như do kết quả học tập không được cao , cộng với bản tính lầm lì mà thầy Hưng không ưng cậu ta cho lắm. Thành thử ra là tưởng chừng như thoát rồi, thì tôi lại bị vạ lây theo.
– Hai anh hôm nay ra về ở lại quét dọn lại lớp cho tôi. – thầy nói sau tiếng thở dài cùng cái lắc đầu ngao ngán rồi đi lên phía bục giảng, không quên quay lại nhắc nhở đám đông đang xì xào – Anh chị nào thừa hơi ở lại phụ giúp thì cứ liệu.
Tôi còn đang ngơ ngơ ra, thì thằng Huy đã kè đến hỏi:
– Có chuyện gì với mày vậy?
– Chuyện gì là chuyện gì? – tôi lấy tay che miệng rồi thì thầm hỏi lại nó, vừa lãnh án ngủ gật xong, giờ không cẩn thận mà để ông thầy thấy tôi đng nói chuyện thì chắc ăn đủ.
– Tao thấy mày mấy hôm nay lạ lắm. Định hỏi mà trông mầy cứ đơ đơ ra như thằng ngơ nên lại thôi.
– Không có chuyện gì đâu. Mày đừng bận tâm.
– Mẹ, anh em thế mà được à? – nó nói xong liền bụm tay lại và thu ngay về chỗ sau câu nói khá to vì cáu tức.
May cho nó là thầy Hưng đang bị thằng Hoàng hỏi bài nên không chú ý gì cả.
Tôi vẫn giữ tư thế chép bài, mặt hướng lên bảng, nghiêng người sang chỗ nó nói khe khẽ:
– Thôi có gì hôm sau đi uống nước tao kể cho. Dù gì cũng đang cần người tâm sự.
– Vậy còn nghe được. – nó vừa nói vừa quay sang phía vở thằng Trường chép bài.
Sở dĩ vậy là thằng này bị cận, tuy nhiên cực ghét đeo kính, mà ngồi ở hàng cuối cùng không thể nhìn lên bảng được. Bởi thế mới chọn cách trông sang vở thằng bạn bên cạnh mà chép. Nó chê tôi chữ xấu nên không thèm nhìn. Bao lần bảo nó đeo kính vào hay là chuyển lên bàn trên mà nó nhất quyết không chịu.
…
Khoảng một tiếng sau, lớp đã tan, trường đã vãn hết người mà hai thằng vẫn một chổi một giẻ thi thoảng lại nhìn nhau cười khổ.
– Nhà xa thì về trước đi không muộn. – tôi hất hàm, nói với thanh niên Cường đang cặm cụi lau đi mấy vết phấn trên bảng.
– Nhà ông thì xa hơn nhà tôi bao nhiêu đâu mà bày đặt. Làm nhanh lên còn về.
“Thầy Hưng bữa nay rắn thật, có mỗi ngủ trong lớp thôi mà cũng bắt hai thằng ở lại dọn sạch lớp xong mới cho về.”. Tôi vừa nhủ thầm vừa luồn cái chổi chít vào mấy thanh sắt của dãy bàn ghế mà móc ra được một ổ rác, nào thì giấy vụn, vỏ kẹo, vỏ hướng dương, đủ cả. Nhất là hai dãy bên cạnh, toàn xả ra rồi đá vào bên khe tường. Bình thường có người ngồi trên ghế còn che được, giờ thì về hết rồi nên nhìn thấy hết. Tí thầy giáo lên nghiệm thu mà trông thấy thì lại… Haizz…
Ngăn bàn, khe tường chỗ Ngọc Mai thì gần như là sạch sẽ… bởi mấy cái vỏ kẹo đều được nàng vo lại rồi nhét vào trong mấy lỗ vuông ở khung sắt của cái bàn nàng ngồi.
– Xong rồi làm gì giờ nhỉ? Hay đưa chổi đây làm cho.
– Còn có ít thôi, để tôi quét được rồi. Hay đợi tôi quét xong rồi ông hót vào mang đi đổ nhé.
– Ừ, cũng được.
Cường nói rồi cầm cái túi màu đen xuống cùng với tôi xúc đám giấy vào. Chẳng hiểu mấy, nhưng mà dạo này tôi cới cậu ta khá thân. Có lẽ là do phần nào của sự tương đồng trong suy nghĩ giữa một thằng trai thất tình cùng một thanh niên tự kỉ nó hòa hợp lại với nhau vậy.
– Cất hộ sách vở vào cặp với nhé. – Cường xách túi rác đi theo lối hành lang, ngoái đầu quay lại nói với tôi qua mấy ô cửa sổ.
Tôi chống tay thở phào, quyệt đi chút mồ hôi trên trán. Trời cũng đang dần chuyển giao sang hè rồi. Tầm này động làm tí việc cái là mồ hôi mồ kê lại nhễ nhại. Không những vậy mà sợ bụi bay bọn tôi cũng chẳng dám bật quạt trần. Giở điện thoại ra xem, cũng cả nửa tiếng rồi, tưởng nhanh mà cũng mất thời gian ra phết.
Tôi cất đồ vào hai cái cặp rồi nhìn lại hết một lượt, trước khi lên báo thầy Hưng xuống nghiệm thu. Nhìn lên mới nhớ ra là chưa căng khăn trải bàn với để lọ hoa lại bàn giáo viên. Đang lúi húi trên mặt bàn, tôi nghe thấy tiếng “cạch” ở mấy ô cửa sổ đằng sau.
– Về nhanh thế? Đừng bảo ném bậy ra chỗ nào nhé.
Không có tiếng trả lời, tôi ngoảnh lại thì chỉ có tiếng chân chạy đi xa dần, cùng một chai trà xanh trên bậu cửa sổ.
Mất mấy giây tần ngần, rồi tôi mới phóng ra ngoài cửa, nhưng chỉ kịp thấy bóng người vụt khuất phía đầu đốc dãy phòng học. Có mấy đứa học tầng trên ở lại qua trưa, đi mua đồ ăn về nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ.
Một nụ cười nửa miệng vẽ lên nơi khóe môi. Tôi nhìn chai nước trên tay mà trong lòng bủa ra một dòng cảm xúc không tên.
Cái Hạnh thì tôi đã bảo về chuẩn bị cơm từ nãy. Có lẽ hơi cá nhân hóa suy nghĩ một chút. Nhưng ở đây, số người biết tôi không thích đồ uống có ga không nhiều. Chỉ có nó, Ngọc Mai và…